Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2012

Mưa, rồi... bão

Thật là một ngày đáng nhớ, hay đúng hơn là không thể quên được. Mình nên bắt đầu từ chỗ nào nhỉ, phân mảnh hết rồi. Please wait, scanning... Finished. History: Điện thoại, reo lên bản nhạc báo thức quen thuộc mọi ngày. Như thường lệ, mình bấm phím Tắt và tiếp tục ngủ. Điện thoại lại reo. Lần này thì phải bật dậy thôi. Đúng 8 giờ kém 10 phút, teleport đến trạm xe buýt. Hôm nay trời mưa, dù đã sẵn sàng. Mình ghét mưa, vì nó quá ướt át. Xe buýt dừng lại, mình lên xe. Xe buýt dừng lại lần nữa, mình bước xuống. Hôm nay, xe buýt không dừng ở trạm mọi khi nó vẫn dừng. ... Giờ nhóm kết thúc. Trời vẫn mưa. Lại đến trạm xe buýt đứng đợi 30 phút trong mưa. Nhắn tin cho Hewlett-Packard hỏi chỗ xe buýt đậu nhưng không thấy hồi âm. Hơi thất vọng và trách cứ, mình trở lại nhà thờ và ngủ một giấc ngon lành. ... Giờ nhóm thanh niên với những thông điệp liên quan đến Lễ Thương Khó - Phục Sinh, đây là lần thứ 2 mình gặp bà. Mình cũng thắc mắc giống bà. Mình chắc sẽ nhớ về những điều